ái tình ko sở hữu trái tim, thôn trang thiếu người. Bay mang một cánh, rơi xuống giếng - họ đang nói đây là "sự tiến bộ". các điều nêu trên nghe giống như phần mở đầu cho lời tường thuật về thiên tai hay chuyện phi hiện thực kiểu Kafka, nhưng gần như đều mang thực và có lẽ là phương pháp giảng giải thế tất về lối viết tiên tiến (giản thể) trong tiếng Trung Quốc
Hình thức của chữ viết trong tiếng Trung Quốc diễn tả ý nghĩa nhiều hơn là âm thanh nó mang lại, tạo nên sự dị biệt có phần nhiều tiếng nói khác trên thế giới. Nhưng bây giờ ở Trung Quốc, lúc chính quyền cùng sản giới thiệu chữ viết giản thể dưới danh nghĩa của giai đoạn hiện đại hóa thì ý nghĩa, nội hàm của chữ viết trong tiếng Trung Quốc đã bị xói mòn bởi những thay đổi về hình thức của nó.
một trong những điều đảng cộng sản Trung Quốc đã khiến cho lúc họ lên nắm quyền ở Trung Quốc cách đây 65 năm là tiến công bất cứ điều gì mà họ coi là http://tinhhoa.net/ "phản phương pháp mạng". Cuộc tấn công này chủ yếu nhắm vào những tổ chức thị trấn hội can dự và niềm tin tôn giáo, nhưng ngôn ngữ cũng bị tác động.
Sau cách tân, chữ "tình yêu" bị cái bỏ phần "trái tim"; Chữ "bay" thì mất 1 trong hai cánh của nó, và chữ "tiến nhập" bao gồm 1 biểu tượng với ý nghĩa là "tốt" đã được thay đổi bằng chữ "giếng" (dùng để lấy nước, hoặc trong các vụ tự tử). Chữ "Làng" bị dòng bỏ mất phần "người" – chiếm hai phần ba bề mặt chữ.
một tỉ dụ khác: những chữ "hiền" hay "thánh" ko còn phần "miệng" và "tai", cho thấy sự thiếu trí tuệ. Chữ "Bột" đã không còn trong "lúa mì." Chữ "con trai" hay "trẻ con" từng sở hữu phần biểu thị hộp sọ phát triển của trẻ, nay bị cắt mất đầu. Chữ "Bán" giản thể gồm "con dao" treo ngay trên chữ "đầu".
Chữ Giản thể trong tiếng Trung Quốc đã cắt đứt Lịch sử
Để Đánh giá về lý do dẫn tới sự chà đạp ko thương tiếc truyền thống văn hóa của dân tộc Trung Hoa, chúng ta phải Nhìn vào lịch sử cách đây không lâu.
Ký tự trong tiếng Trung Quốc xuất hiện trong khoảng các niên đại xa xưa và đã được hệ thống hóa bởi vị Hoàng đế trước hết (năm 220 TCN – 210 TCN) hơn 2.000 năm trước. mặc dù 1 số phong cách thư pháp hay biên thơ được sáng tạo để mang thể dùng lối viết tắt một cách thức không chính thức theo sở thích tư nhân của người viết, thì hình thức chính thống về cơ bản vẫn không đổi thay cho tới thời kỳ lịch sử vừa qua.
Trong thế kỷ 20, văn hóa Trung Quốc bị những cuộc đấu tranh và phong trào cách mạng tàn phá nặng nài nỉ . Triều đại phong kiến rút cuộc, nhà Thanh (1644-1911) sụp đổ và được thay thế bởi một nhà nước cùng hòa tranh đấu chống lại những lãnh chúa để thống trị đất nước. khi mà cố gắng Nhận định các điểm yếu của Trung Quốc khi chậm triển khai, 1 số trí thức cấp tiến đã hướng sự thất vọng của mình vào văn hóa truyền thống.
Học giả Phó Tư Niên gọi chữ viết trong tiếng Trung Quốc là "chữ viết của quỷ và rắn thần". Lục Tuân, một tiểu thuyết gia sau này trở nên nức tiếng bởi sự di chuyển của đảng cộng sản, đã đúc kết quan niệm cá nhân về chữ viết của đất nước mình trong tuyên bố: "nếu chữ viết trong tiếng Trung Quốc ko bị phá hủy, Trung Quốc sẽ tiêu vong".
khi đảng cùng sản Trung Quốc quyết định đơn thuần hóa chữ viết, phổ quát trí thức đã lên tiếng phản đối nhưng ko có tác dụng – bản thân Mao chủ tịch đã ủng hộ việc đơn thuần hóa đầu tiên và sau chậm tiến độ xóa bỏ hoàn toàn kiểu chữ tượng hình. các tài liệu trước tiên về việc ban hành bộ ký tự giản thể để tiêu dùng chính thức xuất hiện vào năm 1956 và sau ngừng thi côngĐây là năm 1964.
Học nhái song song là nhà khảo cổ nức danh è cổ Mộng Gia, người đã lên tiếng phản đối việc thuần tuý hóa chữ viết, được dán nhãn là "hữu khuynh" và bị đày tới một trại cần lao vào năm 1957. Vào lúc khởi đầu của cuộc cách mệnh Văn hóa năm 1966, ông chịu chỉ trích nặng vật nài và bị ép phải tự vẫn.
trong khi chữ giản thể tiếng Trung Quốc đã trở thành đa dạng tại Trung Quốc đại lục, chữ viết truyền thống tiếng Trung Quốc vẫn được tiêu dùng ở Đài Loan và Hồng Kông. bên cạnh đó, những kế hoạch thay thế chữ viết tiếng Trung Quốc tại các đất nước khác (như trong trường hợp của Việt Nam, nơi chữ Hán – Việt đã được thay thế bằng một hệ thống ký tự la tinh do thực dân Pháp nghĩ ra) cũng không bao giờ trở thành hiện thực.
thuần tuý hay truyền thống?
lúc đất nước đông dân nhất thế giới kết nối rộng rãi hơn mang phần còn lại trên thế giới thì việc học tiếng Trung Quốc như là một ngoại ngữ đã chóng vánh trở nên đa dạng. thường ngày, sinh viên tiếng Trung tại các trường đại học ở Hoa Kỳ và trường trung học phải chọn lựa giữa chữ viết thuần tuý và chữ viết truyền thống, nhưng do tác động của Trung Quốc đại lục nên bình thản phần nhiều mọi người đều lựa chọn chữ viết thuần tuý. chọn lựa nghiên cứu chữ viết truyền thống đồng nghĩa mang đi trái lại xu hướng.
dù vậy, chữ viết truyền thống Trung Quốc hết sức cần phải có để có thể lĩnh hội sâu sắc hơn về ngôn ngữ. phổ quát chữ được thuần tuý hóa chỉ nhằm diễn đạt ngôn ngữ đương đại mà bỏ qua thời trang thượng cổ, trong chậm tiến độ nhấn mạnh sự tinh tế và những tầng ý nghĩa nội hàm. Điều này vẫn luôn đúng, đặc biệt là đối với những nhà hiền triết vĩ đại và các cây bút thời cổ đại, các người đã gạn lọc câu chữ 1 phương pháp thận trọng và súc tích trong các văn tự của mình.
Trong lịch sử, chữ viết truyền thống của Trung Quốc đã giúp duy trì một bản sắc hợp nhất giữa các nhóm dân tộc đa dạng và cộng đồng tiếng nói trong một quốc gia với kích thước cỡ ngang tầm châu Âu. Nó được dùng như là một tiếng nói chung ngay cả trong tao nhân của tất cả quốc gia không hề Trung Quốc. tiếng nói hàng ngày của Nhật Bản vẫn dùng hàng ngàn ký tự Trung Quốc kết hợp mang ký tự của riêng mình, các học giả Hàn Quốc và Việt Nam lúc nghiên cứu lịch sử của mình, đầu tiên họ phải thông hiểu văn tự truyền thống Trung Quốc.
Từ khóa: tieng Trung Quoc
Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017
Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017
Người Tu Luyện Thì Làm Nên ��ược Gì Cho Xã Hội
Sống ở đời này, đã khiến cho người thì ít ra cũng phải đem đến ích lợi cho thị trấn hội, cho gia đình họ hàng. Vậy người tu luyện ko màng lợi danh, ko mơ sang giàu phú quý, thì họ làm được gì cho cuộc thế này.
Dưới đây là câu chuyện nhắc lên rằng đã khiến người thì phải hữu ích cho phố hội.
tục truyền rằng lúc Lão Tử cưỡi trâu xanh đi qua cửa Hàm Cốc có gặp một ông lão tóc bạc trên 100 tuổi. Ông nói ông đã hưởng một thế cuộc yên bình và thư nhàn, còn những người khác lại khốn khổ đối mang ước muốn của họ. Lão Tử bảo ông hãy mang đến 1 hòn đá và một viên gạch, hỏi ông lão chọn thứ nào. Ông lão đã chọn viên gạch. Lão Tử lại hỏi:
"Hòn đá sống lâu hay viên gạch sống lâu ạ?"
Ông lão nói:
"Đương nhiên là hòn đá".
Lão Tử thanh thoát cười nói:
"Hòn đá trường thọ hơn nhưng mọi người ko chọn, viên gạch đoản thọ nhưng mọi người lại chọn, chẳng qua là sở hữu tác dụng và vô ích. Vạn vật cũng thế. Thọ tuy ngắn mà hữu dụng, mọi người đều chọn, đều thích, đoạn mà ko đoản. Thọ tuy trường nhưng không sở hữu tác dụng, mọi người bỏ qua, mặc nhiên bỏ quên nên trường nhưng mà đoản".
Câu chuyện rõ ràng nhắc lên 1 đạo lý rằng, đã làm cho người trong cõi đời này thì phải mang lại lợi ích sắp nhất là cho người thân gia đình, tiếp tới là bạn bè thân quyến, xa hơn là cho xã hội. Người như thế mới là bổ ích, còn như vị lão niên, có sống tới vạn năm mà chẳng giúp ích gì cho ai thì liệu mang ai cần tới ông. Hay vị Tien Zhong chỉ vì bảo toàn tính mạng mà phát triển thành người vô bổ, há chẳng phải uổng một kiếp khiến người.
Vậy thì những người tu luyện rời xa trần ai, lên núi sâu rừng già để tu Đạo theo phép tu luyện của Đạo gia thì chẳng phải là vô ích, còn những nâng cao nhân đi vân du nhận của bố thí thì rẻ cũng là chẳng sử dụng được, vì họ mang giúp ích được gì cho cuộc thế này, mà còn là gánh nặng của thị trấn hội. Người tu luyện tâm ko màng lợi danh, vậy hỏi họ sống trong thế cuộc này nếu như ko vì lợi danh thì vì loại gì?
Thực ra câu chuyện trên là để phê phán các người không với hoàn hảo sống, sống thế cục vô vị, họ không mất gì cả nên cũng chẳng được gì. những người này sao có thể đem so có người tu luyện .
Sống trong đời người nào cũng phải mang hoàn hảo sống, người muốn giàu có thì kiếm kế buôn bán, người muốn được nức danh, thì học làm diễn viên, ca sĩ. Còn người tu luyện, họ muốn đi tậu ý nghĩa nhân sinh, muốn thoát khỏi đau khổ của đời người nên theo phép tu Phật, tu Đạo. Thế nên, họ cũng là người trong phường hội này, chỉ khác người ta ở mẫu xuất sắc sống.
Người muốn kinh doanh thành đạt phải bỏ bao tâm sức, nào là mua vốn, địa điểm kinh doanh, phải Đánh giá nhu cầu các bạn, khi nào cũng tất tả. Còn người muốn nổi danh thì phải khổ luyện, trong khoảng thiết kế, học vấn, phương pháp đi đứng, chuyện trò, tất tần tật mọi thứ để có thể hóa thân vào nhân vật và làm rung động trái tim khán kém chất lượng.
Người tu luyện cũng vậy, họ cũng phải đánh đổi hầu hết thứ để làm bậc chân tu. Người tu luyện chân chính lúc bị đánh, bị nhục mạ, thậm chí còn bị người ta nhổ nước miếng vào mặt, vẫn phải nhẫn nhịn, và thậm chí cũng ko được để tâm oán thán. Người tu luyện đối mặt với mĩ nhân tuyệt sắc, cũng không được động tâm với chút tơ vương, như cách trục đường tăng khổ sở khước từ Tây Lương Nữ Quốc.
Chạy theo lợi danh sắc thì dễ, nhưng giữ vững tâm mình trước nhất thảy cám dỗ chẳng phải chuyện đơn thuần. ví thử các con phố nâng cao ngày đấy không vượt qua được quan ải mỹ nhân này, có nhẽ các con phố tu luyện của ông đã chấm dứt, và hành trình tu luyện cực khổ về miền tây thiên đấy coi như bỏ sông bỏ bể.
Tu luyện ko phải là các con phố tiện lợi để những người nào xốc nổi lâm thời vì chán lánh bụi trần mà bước vào. Tu luyện là con đường gian khổ, tu luyện bỏ những thứ không phải chăng của phần xác giết con người. Liệu trong chúng ta, ai mang thể như thái tử Tất Đạt Đa từ bỏ cả vương quyền để khiến cho một tu sĩ khất thực nơi thế nhân.
Trốn vào núi sâu rừng già cũng chỉ là một phương cách để giữ tâm không sa ngã, sống trong chốn danh lợi phù hoa này mà với thể giữ tâm ko động, không để bị cuốn trôi theo mẫu mới là khó nhất.
có người vẫn sẽ kể rằng, kinh doanh thì kiếm lợi cho bản thân, gia đình và làm giàu cho phường hội; người ca sĩ diễn viên ngoài tạo được tiếng tăm cho bản thân thì còn lớn mạnh nền nghệ thuật nước nhà, làm cho đẹp cho đời, cho đất nước; còn người tu luyện thì làm cho được gì cho đời?
Thực ra, kinh doanh muốn phát đạt phải theo đạo buôn bán, khiến nghệ thuật muốn vun đắp danh tiếng trong tương lai thì loại tâm người nghệ sĩ rất quan trọng. nếu như người kinh doanh trái đạo đức thì họ không những hại cho gia đình mà còn hại cả thị trấn hội. Người nghệ sĩ nếu như không mang dòng tâm cao quý thì họ thuận tiện vì tiền mà tạo ra những thứ nghệ thuật biến dị đầu độc thế nhân. Thế nên, người mang đến ích lợi cho thị trấn hội là người tu luyện hành theo Đạo, chứ chẳng hề là người theo nghành nghề gì.
Người tu luyện ví như ko buông bỏ được danh lợi sắc, sa ngã vào thói hư tật xấu của cõi trần, ko tuân thủ môn quy tu luyện, thì cũng chính là mẫu họa loàn xã hội, ví như có vị sư nào Đó ở đất Thái, du hành máy bay, tay ủ ấp gái đẹp, hay chuyện dựng chùa lập miếu để trục lợi, kết bè tạo phái.
Còn người tu luyện chân chính thì sao? ví như ai 1 lần tới đất nước hạnh phúc nhất toàn cầu là Buhtan, người ta sẽ thấy toàn bộ người dân tại đây đều là người tu Phật, họ một lòng kính ngưỡng Thần Phật, trong khoảng vua chúa cho tới thường dân. Hạnh phúc http://minhbao.net/ của họ ko đến trong khoảng việc với bao lăm tiền. Cuộc sống bình dị, hòa hợp mang bất chợt, họ không hề tất tưởi chạy theo mọi thứ, cũng không phải làm vần vật cả ngày để đáp ứng được thật phổ thông tiền nhằm thỏa mãn những ham muốn không với điểm ngừng.
phải chăng chậm triển khai chính là điều mà người tu luyện chân chính có lại? rẻ họ chính là lời nói nhở chúng ta đi chậm lại trên trục đường bôn ba tất tưởi này, và khuyên chúng ta giữ mình ở trong Đạo, sống biết hành thiện, và chớ khiến việc ác vì nhân quả luân hồi, thiện ác đều với báo.
1 nâng cao nhân vân du dầm dãi nắng mưa, đánh đổi hết thảy tiền của vật chất của bản thân, mong nhận được của bố thí, cũng chỉ là để kêu gọi chút thiện lương nơi con người. Người bố thí chính là người đã hành việc thiện, tích đức, ngày mai vì mối nhân duyên thiện lành này mà được phúc báo, các thâm nho bởi thế mà với thể tiêu tan, nên vân du khất thực còn gọi là hóa duyên.
Đạo của Lão tử ngày xưa chính là dạy con người sống Chân, Pháp của Đức Thích Ca Mâu Ni ngày ấy chính là khuyên con người hành Thiện. từ chậm triển khai, muôn dân có được cuộc sống an hòa, thăng bình, người dân luôn trong tâm thái khoan thai, không tranh ko đấu, cuộc sống thần tiên.
Vậy thì, đâu là hạnh phúc và lợi ích thực thụ mà xã hội hiện tại cần đến? có nhẽ mỗi chúng ta hãy tự đặt cho mình nghi vấn này, trước lúc hỏi rằng, người tu luyện thì khiến cho được gì cho đời?
Từ khóa: tu luyen
Dưới đây là câu chuyện nhắc lên rằng đã khiến người thì phải hữu ích cho phố hội.
tục truyền rằng lúc Lão Tử cưỡi trâu xanh đi qua cửa Hàm Cốc có gặp một ông lão tóc bạc trên 100 tuổi. Ông nói ông đã hưởng một thế cuộc yên bình và thư nhàn, còn những người khác lại khốn khổ đối mang ước muốn của họ. Lão Tử bảo ông hãy mang đến 1 hòn đá và một viên gạch, hỏi ông lão chọn thứ nào. Ông lão đã chọn viên gạch. Lão Tử lại hỏi:
"Hòn đá sống lâu hay viên gạch sống lâu ạ?"
Ông lão nói:
"Đương nhiên là hòn đá".
Lão Tử thanh thoát cười nói:
"Hòn đá trường thọ hơn nhưng mọi người ko chọn, viên gạch đoản thọ nhưng mọi người lại chọn, chẳng qua là sở hữu tác dụng và vô ích. Vạn vật cũng thế. Thọ tuy ngắn mà hữu dụng, mọi người đều chọn, đều thích, đoạn mà ko đoản. Thọ tuy trường nhưng không sở hữu tác dụng, mọi người bỏ qua, mặc nhiên bỏ quên nên trường nhưng mà đoản".
Câu chuyện rõ ràng nhắc lên 1 đạo lý rằng, đã làm cho người trong cõi đời này thì phải mang lại lợi ích sắp nhất là cho người thân gia đình, tiếp tới là bạn bè thân quyến, xa hơn là cho xã hội. Người như thế mới là bổ ích, còn như vị lão niên, có sống tới vạn năm mà chẳng giúp ích gì cho ai thì liệu mang ai cần tới ông. Hay vị Tien Zhong chỉ vì bảo toàn tính mạng mà phát triển thành người vô bổ, há chẳng phải uổng một kiếp khiến người.
Vậy thì những người tu luyện rời xa trần ai, lên núi sâu rừng già để tu Đạo theo phép tu luyện của Đạo gia thì chẳng phải là vô ích, còn những nâng cao nhân đi vân du nhận của bố thí thì rẻ cũng là chẳng sử dụng được, vì họ mang giúp ích được gì cho cuộc thế này, mà còn là gánh nặng của thị trấn hội. Người tu luyện tâm ko màng lợi danh, vậy hỏi họ sống trong thế cuộc này nếu như ko vì lợi danh thì vì loại gì?
Thực ra câu chuyện trên là để phê phán các người không với hoàn hảo sống, sống thế cục vô vị, họ không mất gì cả nên cũng chẳng được gì. những người này sao có thể đem so có người tu luyện .
Sống trong đời người nào cũng phải mang hoàn hảo sống, người muốn giàu có thì kiếm kế buôn bán, người muốn được nức danh, thì học làm diễn viên, ca sĩ. Còn người tu luyện, họ muốn đi tậu ý nghĩa nhân sinh, muốn thoát khỏi đau khổ của đời người nên theo phép tu Phật, tu Đạo. Thế nên, họ cũng là người trong phường hội này, chỉ khác người ta ở mẫu xuất sắc sống.
Người muốn kinh doanh thành đạt phải bỏ bao tâm sức, nào là mua vốn, địa điểm kinh doanh, phải Đánh giá nhu cầu các bạn, khi nào cũng tất tả. Còn người muốn nổi danh thì phải khổ luyện, trong khoảng thiết kế, học vấn, phương pháp đi đứng, chuyện trò, tất tần tật mọi thứ để có thể hóa thân vào nhân vật và làm rung động trái tim khán kém chất lượng.
Người tu luyện cũng vậy, họ cũng phải đánh đổi hầu hết thứ để làm bậc chân tu. Người tu luyện chân chính lúc bị đánh, bị nhục mạ, thậm chí còn bị người ta nhổ nước miếng vào mặt, vẫn phải nhẫn nhịn, và thậm chí cũng ko được để tâm oán thán. Người tu luyện đối mặt với mĩ nhân tuyệt sắc, cũng không được động tâm với chút tơ vương, như cách trục đường tăng khổ sở khước từ Tây Lương Nữ Quốc.
Chạy theo lợi danh sắc thì dễ, nhưng giữ vững tâm mình trước nhất thảy cám dỗ chẳng phải chuyện đơn thuần. ví thử các con phố nâng cao ngày đấy không vượt qua được quan ải mỹ nhân này, có nhẽ các con phố tu luyện của ông đã chấm dứt, và hành trình tu luyện cực khổ về miền tây thiên đấy coi như bỏ sông bỏ bể.
Tu luyện ko phải là các con phố tiện lợi để những người nào xốc nổi lâm thời vì chán lánh bụi trần mà bước vào. Tu luyện là con đường gian khổ, tu luyện bỏ những thứ không phải chăng của phần xác giết con người. Liệu trong chúng ta, ai mang thể như thái tử Tất Đạt Đa từ bỏ cả vương quyền để khiến cho một tu sĩ khất thực nơi thế nhân.
Trốn vào núi sâu rừng già cũng chỉ là một phương cách để giữ tâm không sa ngã, sống trong chốn danh lợi phù hoa này mà với thể giữ tâm ko động, không để bị cuốn trôi theo mẫu mới là khó nhất.
có người vẫn sẽ kể rằng, kinh doanh thì kiếm lợi cho bản thân, gia đình và làm giàu cho phường hội; người ca sĩ diễn viên ngoài tạo được tiếng tăm cho bản thân thì còn lớn mạnh nền nghệ thuật nước nhà, làm cho đẹp cho đời, cho đất nước; còn người tu luyện thì làm cho được gì cho đời?
Thực ra, kinh doanh muốn phát đạt phải theo đạo buôn bán, khiến nghệ thuật muốn vun đắp danh tiếng trong tương lai thì loại tâm người nghệ sĩ rất quan trọng. nếu như người kinh doanh trái đạo đức thì họ không những hại cho gia đình mà còn hại cả thị trấn hội. Người nghệ sĩ nếu như không mang dòng tâm cao quý thì họ thuận tiện vì tiền mà tạo ra những thứ nghệ thuật biến dị đầu độc thế nhân. Thế nên, người mang đến ích lợi cho thị trấn hội là người tu luyện hành theo Đạo, chứ chẳng hề là người theo nghành nghề gì.
Người tu luyện ví như ko buông bỏ được danh lợi sắc, sa ngã vào thói hư tật xấu của cõi trần, ko tuân thủ môn quy tu luyện, thì cũng chính là mẫu họa loàn xã hội, ví như có vị sư nào Đó ở đất Thái, du hành máy bay, tay ủ ấp gái đẹp, hay chuyện dựng chùa lập miếu để trục lợi, kết bè tạo phái.
Còn người tu luyện chân chính thì sao? ví như ai 1 lần tới đất nước hạnh phúc nhất toàn cầu là Buhtan, người ta sẽ thấy toàn bộ người dân tại đây đều là người tu Phật, họ một lòng kính ngưỡng Thần Phật, trong khoảng vua chúa cho tới thường dân. Hạnh phúc http://minhbao.net/ của họ ko đến trong khoảng việc với bao lăm tiền. Cuộc sống bình dị, hòa hợp mang bất chợt, họ không hề tất tưởi chạy theo mọi thứ, cũng không phải làm vần vật cả ngày để đáp ứng được thật phổ thông tiền nhằm thỏa mãn những ham muốn không với điểm ngừng.
phải chăng chậm triển khai chính là điều mà người tu luyện chân chính có lại? rẻ họ chính là lời nói nhở chúng ta đi chậm lại trên trục đường bôn ba tất tưởi này, và khuyên chúng ta giữ mình ở trong Đạo, sống biết hành thiện, và chớ khiến việc ác vì nhân quả luân hồi, thiện ác đều với báo.
1 nâng cao nhân vân du dầm dãi nắng mưa, đánh đổi hết thảy tiền của vật chất của bản thân, mong nhận được của bố thí, cũng chỉ là để kêu gọi chút thiện lương nơi con người. Người bố thí chính là người đã hành việc thiện, tích đức, ngày mai vì mối nhân duyên thiện lành này mà được phúc báo, các thâm nho bởi thế mà với thể tiêu tan, nên vân du khất thực còn gọi là hóa duyên.
Đạo của Lão tử ngày xưa chính là dạy con người sống Chân, Pháp của Đức Thích Ca Mâu Ni ngày ấy chính là khuyên con người hành Thiện. từ chậm triển khai, muôn dân có được cuộc sống an hòa, thăng bình, người dân luôn trong tâm thái khoan thai, không tranh ko đấu, cuộc sống thần tiên.
Vậy thì, đâu là hạnh phúc và lợi ích thực thụ mà xã hội hiện tại cần đến? có nhẽ mỗi chúng ta hãy tự đặt cho mình nghi vấn này, trước lúc hỏi rằng, người tu luyện thì khiến cho được gì cho đời?
Từ khóa: tu luyen
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)